Trầm cảm

Một số lời khuyên và chia sẻ dành cho người trầm cảm

Bài viết này tôi đặc biệt dành tặng cho những người đang phải vật lộn với căn bệnh trầm cảm, dù có thể tôi không hiểu hết những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần mà các anh chị và các bạn đã và đang phải chịu đựng. Tôi mong các anh chị và các bạn có thêm nghị lực để tiếp tục hành trình vượt qua trầm cảm đầy đau khổ này – tôi biết là nhiều người đã đi rất lâu và đã rất mệt mỏi.

“Nhưng quả thực, một lúc nào đó của ngày hôm nay tôi cảm thấy những nỗi đau khổ mà tôi đang phải trải qua đã chạm đến giới hạn chịu đựng của mình. Tôi cảm thấy một phần của mình đã chết đi. Tệ hơn thế, tôi không thể chết được mà phải sống và chịu đựng cái chết đấy. … Tôi viết một bài thơ về cái mong muốn được chết đi một lúc, để cái phần đã chết trong con người tôi nó chết hẳn đi và rời bỏ tôi, để tôi không phải chịu đựng nó nữa. Tôi kết thúc bài thơ bằng việc trở lại thực tại cay đắng rằng tôi chỉ có thể tạo ra một cái chết tưởng tượng cho mình trong thơ.”

Đoạn trên là trích từ nhật ký tôi viết trong giai đoạn trầm cảm của mình. Trên thực tế, sau đó tôi đã suýt thực hiện hành vi tự sát và đến tận bây giờ cũng không biết điều gì đã ngăn tôi lại để ngày hôm nay còn có cơ hội được ngồi đây mà viết ra những dòng này.

Nếu trong cuộc đời có những lúc chúng ta cần một niềm tin không cần căn cứ thì giai đoạn trầm cảm chính là một lúc như vậy. Tôi mong các anh chị và các bạn hãy tin rằng cuộc đời đã dành cho các anh chị và các bạn một lối thoát, chỉ là đang độc ác che giấu cái cánh cửa đi mà thôi. Tôi thực sự tin vào điều đó – rằng ai cũng có cơ hội thoát khỏi trầm cảm. Tôi không muốn nói dối rằng chỉ cần các anh chị và các bạn tin là có cánh cửa ấy là các anh chị và các bạn có thể tìm thấy nó. Nhiều người đã kiệt sức trước khi họ có thể tìm được cánh cửa của mình. Nhưng tôi nghĩ rằng chừng nào các anh chị và các bạn còn có thể giữ được chút niềm tin thì khả năng mọi người tìm thấy lối thoát cho mình sẽ cao hơn.

Lời khuyên về việc tìm hiểu về bệnh trầm cảm

Có bạn hỏi tôi: làm thế nào để biết mình có bị trầm cảm không? Thật ra bạn phải đi khám ở cơ sở chuyên môn, làm test, và nghe bác sĩ chuyên ngành kết luận. Tôi đã phải làm trắc nghiệm ít nhất là hàng chục câu hỏi về tâm trạng (trạng thái cảm xúc), sinh hoạt hàng ngày (ví dụ ăn ngủ thế nào), kiểm tra suy nghĩ tiêu cực, vân vân. Nhìn chung, nếu bạn cảm thấy tâm trạng của mình bắt đầu trở nên khó kiểm soát (ví dụ, khóc rất nhiều, khóc vô cớ, thờ ơ không phản ứng), xuất hiện các hành vi bất thường (ví dụ, rửa tay quá nhiều, tự gây thương tích cho mình), rối loạn sinh hoạt thường ngày (ăn, ngủ, tình dục), kém tập trung trong công việc… thì bạn nên bắt đầu quan tâm nghiêm túc đến bệnh trầm cảm. Tình trạng trên kéo dài hai tuần là nhiều khả năng bạn đã bị trầm cảm.

Đừng chủ quan. Hãy nhớ rằng không có ai sau một đêm ngủ dậy thấy mình bị trầm cảm, tất cả là một quá trình diễn tiến dần dần. Bạn ý thức được về tình trạng sức khỏe của mình và can thiệp càng sớm càng tốt.

Khi google các bài viết tiếng Việt về bệnh trầm cảm, nhiều bài làm tôi phát hoảng vì thông tin sai lệch hoặc có những lời khuyên khá nực cười. Lời khuyên chân thành là bạn nên đọc tài liệu chuyên môn, ví dụ ở đây là bản dịch tiếng Việt một số chương từ một cuốn sách chuyên ngành (Handbook of Depression). Ngoài ra, tôi thấy một nhà chuyên môn tâm lý cũng viết một số bài giới thiệu về trầm cảm và rối loạn khí sắc tại đây.

Một vài bài viết dễ đọc hơn (thông tin chỉ ở mức rất cơ bản):

Những hiểu lầm và sự thật về trầm cảm (VnExpress, 01/04/2015)

Tất tần tật về căn bệnh trầm cảm (Tạp chí Y Dược, 13/08/2013)  [dĩ nhiên không phải tất tần tật!]

Bài này tôi viết cho những người trầm cảm, nhưng nhân đây tôi cũng hy vọng nếu người đọc bài này định đưa ra lời khuyên cho một ai đó bị trầm cảm, dù bạn đã từng vượt qua trầm cảm hay chưa, dù bạn đưa ra lời khuyên với một tình cảm yêu thương to lớn đến đâu, xin hãy thận trọng! Nếu có thể, hãy tìm hiểu cẩn thận trước khi đưa ra lời khuyên. Đừng quá nhiệt tình áp đặt theo kiểu “bạn phải làm thế này, bạn không được làm thế kia” mà hãy khuyên ở dạng “bạn nên thử làm thế này xem sao”.

Lời khuyên về tiến trình trị liệu 

Hãy xác định trị liệu (hay là quá trình vượt qua trầm cảm) là một tiến trình giống như cuộc sống này, bạn chỉ có thể đi mà không biết con đường trước mắt sẽ thế nào. Bạn buộc phải thử nghiệm, bạn có thể sai lầm và gặp thất bại, không ai biết được nó sẽ dẫn bạn tới những đâu và bao giờ thì con đường đau khổ này sẽ kết thúc. Hãy bình tĩnh, hãy kiên trì.

Tôi nghĩ là chúng ta đã quen với việc khi ốm, đi khám hay đi mua thuốc được bảo là uống thuốc này thuốc kia trong từng này ngày mà chưa khỏi thì quay lại đây. Điều ấy làm chúng ta cảm thấy yên tâm hơn là việc ai đó bảo chúng ta về uống thuốc này làm cái kia thử xem, chẳng biết có tác dụng đến đâu, và cũng chẳng biết khi nào khỏi bệnh. Nhưng sự thật là việc bạn sẽ vượt qua trầm cảm như thế nào và dài ngắn ra sao phụ thuộc vào ít nhất những yếu tố sau:

  1. Mức độ trầm cảm của bạn,
  2. Tính cách và kinh nghiệm sống của bạn (trường hợp nào cũng tạo ra những khó khăn và thuận lợi cho việc trị liệu),
  3. Hỗ trợ mà bạn nhận được, và
  4. Tác động của môi trường xung quanh (những người quanh bạn, những thay đổi đến với cuộc sống của bạn, thay đổi của xã hội/cộng đồng của bạn, và có lẽ là cả thời tiết, khí hậu nữa, v.v.).

Điều trị đúng cách cộng với gặp môi trường bên ngoài thuận lợi (có gia đình, bạn bè biết thông cảm và hỗ trợ, không có những cú sốc mới, áp lực bên ngoài tự nhiên được giảm bớt phần nào…) sẽ giúp rút ngắn thời gian điều trị, và quan trọng hơn, bệnh không tái phát. Trên thực tế, tôi biết khá nhiều người trầm cảm không chỉ bị một lần mà tái phát nhiều lần, mỗi lần tái phát bao giờ cũng cảm thấy chán nản và khó khăn hơn trong điều trị. Hy vọng những chia sẻ dưới đây phần nào giúp người trầm cảm tìm ra con đường phục hồi tích cực và bền vững nhất cho mình.

Hiện nay, hai cách điều trị trầm cảm phổ biến nhất là dùng thuốc và tâm lý trị liệu (therapy), thường là kết hợp cả hai. Trên thế giới, hai phương pháp điều trị này dựa trên hai chuyên ngành khác nhau: điều trị bằng thuốc dựa trên chuyên ngành y – dược, tâm lý trị liệu dựa trên chuyên ngành tâm lý học. Có nghĩa là thường sẽ cần một bác sĩ chuyên khoa tâm thần hướng dẫn việc trị liệu bằng thuốc và một nhà tâm lý trị liệu (therapist, từ đây viết tắt là NTLTL) hướng dẫn trị liệu tâm lý.

Về lý thuyết, trị liệu theo cách nào cũng cần có sự theo sát của bác sĩ/nhà trị liệu, họ là người đồng hành với bạn trong quá trình bạn thực hiện trị liệu; hướng dẫn, theo dõi, nhắc nhở, và khuyến khích bạn thực hiện trị liệu theo những gì đã thống nhất; rồi dần dần dựa vào kết quả đáp ứng của bạn với thuốc hay quá trình trị liệu tâm lý mà giúp bạn điều chỉnh quá trình dùng thuốc, trị liệu cho phù hợp với bạn nhất tại từng thời điểm.

Việc hợp tác với bác sĩ và NTLTL không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Nhiều người cảm thấy khó khăn trong việc chia sẻ với nhà chuyên môn, kể cả khi họ chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ. Điều này là khá bình thường. Ngoài ra, việc trị liệu thường đòi hỏi thời gian trong khi người trầm cảm vốn đã rất trầm uất, suy sụp, nên càng hay sốt ruột, có thể có cảm giác là việc điều trị chẳng giúp được gì cho mình, hoặc nếu có thì cũng rất ít.

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng trước khi trị liệu nên cố gắng xác định một tinh thần tích cực, tin tưởng, và hợp tác với bác sĩ và nhà trị liệu tâm lý của mình, nhất là đối với trị liệu tâm lý. Tác động của thuốc có thể thấy ngay nhưng tác động của tâm lý trị liệu thường khó thấy hơn, tuy nhiên tôi cho rằng tác động của tâm lý trị liệu có giá trị về lâu dài nhiều hơn. Thuốc giúp bạn qua được những giai đoạn khủng hoảng trước mắt nhưng tâm lý trị liệu tốt còn có thể giúp bạn phát triển được những lối sống và tư duy tích cực và thực tế hơn, các phương pháp giúp tự chăm sóc sức khỏe tinh thần của mình sau này. (Nói vậy không có nghĩa là dùng thuốc không quan trọng, xem thêm phần về điều trị triệu chứng ở dưới.)

Mặt khác, cũng cần tỉnh táo để ý việc điều trị của những người điều trị cho mình để tìm người phù hợp. Công bằng mà nói, không phải nhà chuyên môn nào cũng giỏi và biết giúp bạn đúng cách. Tôi nghĩ bạn nên cân nhắc nếu người điều trị cho bạn có vẻ dựa quá nhiều vào kinh nghiệm mà không hỏi cặn kẽ về bệnh sử của bạn (bị bệnh và diễn biến bệnh như thế nào, đã điều trị như thế nào, đã dùng thuốc thế nào…) và/hoặc không chủ động hỏi cặn kẽ về đáp ứng điều trị của bạn, nhất là với dùng thuốc.

(Một nhà chuyên môn giỏi không bao giờ quá tự tin vào kiến thức và kinh nghiệm của mình (kiểu “đảm bảo chữa khỏi”) bởi mỗi người bệnh là một trường hợp riêng biệt, lý tưởng là cần có những can thiệp điều trị được “thiết kế” riêng cho người đó dựa trên những nguyên tắc điều trị chung. Kiến thức và kinh nghiệm sẽ giúp nhà chuyên môn đưa ra được những quyết định đúng đắn cho việc điều chỉnh việc điều trị cho phù hợp với mỗi cá nhân chứ không phải để chỉ qua một lần khám bệnh mà đưa ra được một phác đồ điều trị “cứ thế mà theo”.)

Lời khuyên về người đồng hành

Bên cạnh các chuyên gia trị liệu, người trầm cảm nên có một hoặc vài người đồng hành (người thân, bạn bè) có hiểu biết chút ít về vấn đề này trong quá trình họ điều trị trầm cảm. Những người đồng hành có thể dần dần học cách hỗ trợ người trầm cảm. Ví dụ, hãy kiên nhẫn với người trầm cảm, nói chuyện với họ – hạn chế chỉ trích và phán xét mà hãy đặt câu hỏi và lắng nghe nhiều hơn, hãy tha thứ cho những sự gàn dở của họ, hãy cố giữ cho mình bình tĩnh, không bộc lộ sự lo lắng thái quá, đừng thương hại họ mà hãy thương họ thật và chăm sóc cho họ.

Một bài viết rất chi tiết về việc đồng hành cùng người trầm cảm có thể xem ở đây. Một bài viết đơn giản hơn (13 điều cần nhớ) có thể xem ở đây. Nếu bạn là người trầm cảm, hãy chia sẻ những bài viết này với người thân và bạn bè mình. Họ cũng cần được hỗ trợ để có thể đồng hành với bạn.

Nếu bạn không may mắn có được sự hỗ trợ đúng cách của những người có chuyên môn và/hoặc người thân, bạn bè của mình thì tôi hy vọng việc hiểu rõ hơn về bản chất của tiến trình trị liệu sẽ hữu ích với bạn. Hy vọng trong một chừng mực nào đó bạn cũng có thể trở thành người đồng hành của chính mình (nhưng hãy cố gắng mở lòng ra với người khác và cho họ cơ hội được giúp đỡ bạn). Hãy google thêm, hãy đọc những bài viết như bài này – ví dụ ở đây và ở đây, và hãy coi những bài viết như một người đồng hành khiêm tốn của bạn. Tôi không phải là người đầu tiên và cũng không phải là người cuối cùng viết ra những bài chia sẻ như thế này. Và đây cũng không phải bài viết cuối cùng của tôi.

Lời khuyên về điều trị triệu chứng

Nhiều người nghĩ rằng điều trị trầm cảm cần phải “giải quyết cái gốc của vấn đề” từ trong tâm chứ điều trị triệu chứng thì không ăn thua. Tuy nhiên, tâm trí và cơ thể (mind and body) của chúng ta không phải là hai thứ hoàn toàn tách biệt khỏi nhau. Thể xác càng mệt mỏi, việc “giải quyết cái gốc của vấn đề” của tâm trí lại càng khó khăn, bởi vậy xin đừng coi thường việc điều trị triệu chứng. Nhiều người sau khi điều trị triệu chứng tốt có thể tự tìm thấy lối thoát cho “tâm bệnh” của mình, đơn giản là vì một thể trạng tốt hơn dẫn tới việc suy nghĩ được thông suốt hơn.

Để hiểu rõ thêm, tôi lấy ví dụ về điều trị triệu chứng phổ biến nhất là hạ sốt. Sốt không phải là nguyên nhân gây bệnh mà chỉ là phản ứng của cơ thể khi có vấn đề, là triệu chứng mà chúng ta nhìn thấy. Nhưng dù nguyên nhân gì việc đầu tiên chúng ta cần làm bao giờ cũng là hạ sốt và theo dõi tiếp. Điều này đặc biệt quan trọng ở trẻ em vì sức đề kháng yếu, sốt cao sẽ dẫn tới co giật rất nguy hiểm.

Các triệu chứng của trầm cảm chính là phản ứng của cơ thể trước tâm bệnh. Ví dụ, rối loạn nhịp sinh học, rối loạn về ăn uống (ăn quá ít hoặc ăn quá nhiều), rối loạn về giấc ngủ, khóc quá nhiều, không kiểm soát được cảm xúc và hành vi của mình, v.v. — tình trạng này kéo dài sẽ dẫn tới không thực hiện được các công việc hàng ngày vẫn làm, điều này lại tiếp tục gây thêm stress cho người bệnh.

Các phương pháp điều trị triệu chứng phổ biến gồm có: dùng thuốc (cái này thì cần có bác sĩ chuyên môn kê đơn và theo dõi đáp ứng của bạn với thuốc), thiền tập, tập thể thao (đơn giản nhất là chạy bộ). Ngoài ra, bạn nên quan tâm tới việc ăn, ngủ của chính mình: bất cứ khi nào có thể, hãy ăn ngon, vận động/thể dục nhiều trước giờ đi ngủ (cách ít nhất 2-3 tiếng) để tự tạo cho mình những giấc ngủ sâu vào ban đêm. Nên tìm một người bạn cùng tập với mình, nếu không sẽ dễ nản và bỏ cuộc.

Lạm bàn về “giải quyết cái gốc của vấn đề”

Trước hết tôi muốn bạn hiểu là dù nguyên nhân đã đẩy bạn vào trầm cảm là gì đi nữa (kể cả học kém, bố mẹ mắng, thất tình) thì cũng không có gì đáng xấu hổ cả, vì đằng sau những câu chuyện tưởng như nhỏ nhặt đó là câu chuyện về những giá trị căn bản của cuộc sống này. Hiện nay có nhiều bài báo viết về nguyên nhân trầm cảm và tự sát khá phản cảm. Việc viết rằng ai đó tự tử hay trầm cảm vì “những lý do rất nhỏ” chỉ càng đẩy những người trầm cảm ra khỏi những nỗ lực muốn vượt qua trầm cảm và đẩy những người muốn tự sát đến gần hơn với việc thực hiện hành vi tự sát.

Các nhà tâm lý học sẽ hiểu rõ hơn về nguyên nhân sâu xa của tâm bệnh của người trầm cảm. Tâm lý con người là rất phức tạp và ngay cả một ngành đã hơn một trăm năm tuổi như tâm lý học vẫn còn nhiều điều chưa giải thích được, nên khả năng cao là chính bạn – người trầm cảm đang đọc bài viết này – cũng không hiểu được căn nguyên thực sự đã đẩy mình vào trầm cảm. Nó không đơn giản như những gì bạn có thể mô tả và nghĩ là mình đã hiểu rất rõ đâu.

Ngay cả một người được đào tạo chuyên sâu về tâm lý học đến bậc tiến sĩ và nhiều năm kinh nghiệm cũng cần nhiều thời gian và cả nghiên cứu thêm để giúp đỡ các khách hàng/bệnh nhân của mình (tôi muốn dùng từ khách hàng (client) hơn – NTLTL của tôi đã gọi tôi như vậy). Và ngay những nhà chuyên môn giỏi nhất cũng phải học cách sống chung với thất bại mỗi lần nghe tin một khách hàng của mình đã tự sát dù đã trải qua một đợt điều trị rất dài.

Bên cạnh đó, bạn vẫn nên cố gắng diễn đạt các suy nghĩ và cảm xúc của mình ra bằng lời. Nghĩa là bạn nên thử và tập viết nhật ký hay nói chuyện với những người mà bạn tin tưởng. Đừng ngại làm phiền người khác vì trong cuộc đời này chúng ta cần nhau nhất là những khi gặp khó khăn. Bạn có bỏ rơi người thân và bạn bè mình khi họ gặp khó khăn không? Họ cũng có câu trả lời giống bạn thôi! Và thậm chí một số người hoàn toàn không quen biết cũng có thể sẵn sàng giúp bạn trong khả năng và điều kiện của họ.

Tôi cũng đã muốn tìm hiểu thêm để viết thêm về một số vấn đề tâm lý thường gặp (ví dụ extreme thinking, insecurity, self-esteem, self-verification, attraction to pain, attraction to deprivation, over attachment (attachment issues), self and no-self, v.v.) nhưng càng tìm hiểu lại càng thấy là tốt nhất tôi không nên xâm phạm vào khu vực mình không có chuyên môn trong khi hiện nay đã có nhiều nhà chuyên môn và các bạn/anh/chị đang theo học, nghiên cứu về tâm lý học và sức khỏe tâm thần viết và dịch nhiều bài chia sẻ hữu ích. Khi nào có điều kiện tôi sẽ dịch một số bài viết từ những nhà chuyên môn để đăng trên blog này, xin xem liệt kê dưới đây.

Ngày cập nhật cuối cùng: 14/03/2016

Bài liên quan trên blog:

Vài lời dành cho những người muốn tự tử
Khi trầm cảm tôi đã làm gì?
Sống chung với trầm cảm và rối loạn lưỡng cực  (Bài dịch)
Trầm cảm có phải là bệnh không? Bản chất của việc trầm cảm trở lại.   (Bài dịch)
Các bước phục hồi sức khỏe tâm thần  (Bài dịch)
13 điều cần nhớ khi đồng hành với người trầm cảm  (Bài dịch)
Cứu một mạng người như thế nào   (Bài dịch)
Một con mèo đã làm bạn trai tôi bớt trầm cảm như nào  (Bài dịch)

Những gì mình biết mình đã cố gắng chia sẻ trên blog này, ngoài ra mình không thể giúp được ai nhiều hơn. Các bạn đừng để lại số điện thoại, mình sẽ không liên lạc đâu. 

43 thoughts on “Trầm cảm

  1. Pingback: Cần làm gì để giúp đỡ bệnh nhân trầm cảm | Nguyễn Huy Hoàng

  2. Hứa Lạc Nhân

    Mình cũng là 1 người đã và đang phải chịu đựng căn bệnh trầm cảm quái ác này ! Đã được 10 năm rồi , từ lúc mình 12 tuổi tới giờ . Và thật tồi tệ là mình đang có ý nghĩ muốn tự sát hơn bao giờ hết ! Rất mong nhận được lời khuyên từ bạn hoặc những ai có thể giúp mình vào lúc này !

    Like

    Reply
    1. Hong-Anh Nguyen Post author

      Bạn cứ bình tĩnh lại đã nhé. Bệnh dai dẳng lâu vậy có lẽ là bạn chưa nhận được hỗ trợ đủ và/hoặc đúng cách, đồng thời hoàn cảnh xung quanh có thể cũng lại bất lợi cho việc phục hồi. Cứ bình tĩnh lại đã, rồi từ từ tìm hiểu thêm về bệnh, cải thiện tình hình, rồi học cách kiểm soát nó (blog này có một số bài như liệt kê ở trên đó, cứ từ từ rồi đọc dần nha).

      Liked by 1 person

      Reply
      1. Hứa Lạc Nhân

        Cám ơn lời khuyên của bạn nhé ! Bạn có dùng facebook ko ? Nếu có thì cho mình xin ! Sẽ tiện nói chuyện hơn !

        Like

      2. Linh

        Em chào chị. Em đã đọc những bài viết của chị và em cảm ơn chị vì những chia sẻ của chị đã giúp em khá hơn phần nào. Em rất muốn được email cho chị để có thể được chị chia sẻ nhiều hơn. Nhưng em không tìm thấy email chị. Em rất mong được nói chuyện với chị.
        Linh

        Like

      3. kendy

        Hồng anh ơi. B có thể liên hệ với mình để chia sẻ kinh nghiệm vượt qua căn bệnh này dc ko. Sdt 0973596738

        Like

    2. Hứa Lạc Nhân

      Ok mình có gửi mail cho bạn rồi , mong là sẽ nhận được sự giúp đỡ từ bạn , tks nhiều lắm 😊😊

      Like

      Reply
    3. kendy

      Mình cũng đã bị trầm cảm. B có thể liên hệ với mình để chia sẻ sự vượt khó vươn lên chiến thắng căn bệnh này dc ko. Sdt 0981181926

      Like

      Reply
      1. HA Post author

        Chào bạn,

        Về kinh nghiệm khi bị trầm cảm, mình cũng không có nhiều, có bao nhiêu đã viết hết lên blog rồi. Mình có bài này là viết về kinh nghiệm cá nhân cụ thể mình đã làm gì:

        Khi trầm cảm tôi đã làm gì?

        Trên đây mình cũng giới thiệu một trang của một nhà tâm lý trị liệu, bạn có thể thử liên hệ với chị ấy xem. Chị ấy là người có chuyên môn, chắc sẽ có thể giúp bạn nhiều hơn mình.

        Like

    4. Nguyet

      bạn có kể với 1 người nào đó ngoài đời thực là bạn muốn tử tự hay ko, hay bạn chỉ mới nói qua mạng nơi ko ai biết bạn?

      Like

      Reply
      1. HA Post author

        Lần thứ nhất thì mình có kể lại về suy nghĩ ấy cho bác therapist đang điều trị cho mình. Lần thứ 2 (sau đó vài năm) thì khi phát hiện ra có suy nghĩ đó mình biết thế là không ổn rồi, thì mình tự điều chỉnh bằng cách tối nào cũng về ăn cơm với bố mẹ (khi đó mình đang ở riêng). Cũng không phải để tâm sự gì đâu, trong bữa ăn cũng chỉ nói chuyện linh tinh, nhưng mình biết nó sẽ có ích cho tinh thần của mình. Sau đó vài năm nữa thì m cũng có kể lại chuyện đó với một người bạn.

        Like

  3. yrmlb

    Em chào chị. Cám ơn bài viết của chị, rất có ích. Em nghĩ mình cần gặp bác sĩ. Em muốn hỏi là nếu đi gặp bs tâm lý và điều trị luôn thì chi phí khoảng bao nhiêu ạ? Em cảm ơn.

    Like

    Reply
  4. Pingback: Khi trầm cảm tôi đã làm gì? | Sống để kể chuyện

  5. Pingback: Vài lời dành cho những người muốn tự tử | Sống để kể chuyện

  6. tamlydoisong

    Nguyễn Hồng Anh, bạn có những bài viết thật tuyệt vời 🙂 Cảm ơn bạn vì có thể diễn đạt quá hay, logic, và cũng rất hữu ích đối với ai mong muốn tìm giải pháp 🙂

    Like

    Reply
  7. tamlydoisong

    Nói về vấn đề chán sống, mình giới thiệu một quan điểm sau, có thể là một cách hiểu về khó khăn của người “bị” dồn đẩy vào bế tắc.
    Hãy bắt đầu bằng việc nghĩ đến câu nói sau đây: “Tự tử không phải là lựa chọn, người ta bị đưa đẩy khi sự đau khổ vượt quá những nguồn lực giúp họ đối diện với đau khổ ấy”
    Trong tự tử, không chỉ có vấn đề tự tử. Bạn không phải người đáng ghét, hay người điên, hay người yếu đuối, hay không có khả năng, chỉ là bạn cảm thấy muốn tự tử. Khi có những suy nghĩ bi quan không có nghĩa là bạn thực sự muốn chết – điều đó có nghĩa là bạn có nhiều đau khổ hơn những nguồn lực để đối phó với đau khổ đó. Nếu tôi chất đống lên vai bạn nhiều đồ, bạn sẽ vẫn đứng vững cho đến khi bạn bị ngã xuống đúng thời điểm mà tôi thêm một chút trọng lượng nữa … (giọt nước tràn ly).

    Nếu bạn nghĩ đến việc tự tử, hãy đọc những điều sau đây trước.

    Liked by 1 person

    Reply
  8. Pingback: Trầm cảm và phía sau của trầm cảm | Tâm lý và đời sống

  9. Pingback: Trầm cảm và phía sau của trầm cảm | TÂM LÝ HỌC, TÂM BỆNH HỌC

  10. Vinh Hieu Phan

    Rất cảm ơn bạn, mình đang bị trầm cảm. Đọc bài viết của bạn, mình thấy lạc quan hơn rất nhiều.

    Liked by 2 people

    Reply
  11. Hủ Bắp

    không chắc rằng bản thân có bị trầm cảm, nhưng từ tiểu học cảm thấy cơ thể có gì đó khác thường, lúc đầu nghĩ cũng chẳng có gì, nhưng cho đến khi lên cấp 2, dần cảm thấy bản thân không còn bất cứ hứng thú gì, và luôn cảm thấy buồn bực, tuyệt vọng trong mọi việc. cho đến lớp 8, dần bắt đầu với nhiều suy nghĩ tiêu cực, có vài lần tự cắt, cha mẹ phát hiện rồi la mắng bảo tâm thần, nay lên 9, không còn tý hy vọng nào.

    Like

    Reply
  12. Richard Clayderman

    Xin lỗi cho em hỏi nhóm nguyenhonganh này là ở đâu ạ…??? Em đang rất cần được nói chuyện và chia sẻ cùng anh chị… May quá tình cờ gặp được trang thông tin này ít ra cũng thấy mình được bênh vực… Tại vì em bị tấn công bằng tinh thần từ mọi phía ngay cả khi bị suy sụp nhất… Em mong lắm được gặp gỡ những người cùng hoàn cảnh…!!! Tại vì bác sĩ tâm thần ở Việt Nam rất bận nên không có thời gian để động viên bệnh nhân….

    Like

    Reply
  13. Richard Clayderman

    Thay vì tự tử…!!! Em đã cho phép bộc lộ cảm xúc thật của mình nhưng thật bất hạnh và không may… Mọi người ngay cả trong gia đình đã đấm đá và cố ý xua đuổi em… bây giờ em chính thức bị người nhà công khai cô lập về tinh thần… Mọi ánh nhìn lạnh tanh và em ngay trong khi suy sụp nhất lại không được nâng đỡ…!!! Em phải làm gì! Và chổi dậy như thế nào đây !!! Em không biết hy vọng vào cái gì! Đang giãy giụa và cố sống thêm những thời gian vô vọng… Người nhà không ủng hộ em uống thuốc… Lại quy kết em như là tội phạm, gương xấu… Em phải làm gì đây…??? SĐT: 099 464 3870

    Like

    Reply
    1. HA Post author

      Bạn Tâm thử liên hệ với nhà trị liệu tâm lý mình có nhắc ở trên xem. Mình không thể đưa ra lời khuyên cho các trường hợp cụ thể vì mình không đủ kiến thức và kinh nghiệm. Những gì mình biết một cách chung chung mình đã cố gắng viết ra trên blog này rồi.

      Like

      Reply
  14. Giuse Nguyễn Văn Tâm

    Em đã lập một Fanpage Facebook để chia sẻ những cảm xúc trong thời gian bị bệnh dai dẳng (hơn 15 năm chịu đựng)… Em đã sống được từng giai đoạn bằng những hy vọng mơ hồ và cho đến nay, bệnh đã khỏi được 70% nhưng vẫn đang rất khó khăn để trổi dậy… Hy Vọng được các anh chị chia sẻ và giúp đỡ em… https://www.facebook.com/giusenguyenvantam1990/

    Like

    Reply
  15. Anonymous

    Các bạn ơi thử đọc cuốn sách: ”Quẳng gánh lo đi và vui sống” xem sao? Riêng mình thấy cuốn đó thực sự rất có ích

    Liked by 1 person

    Reply
  16. Khanh an

    Chào chị, em cũng mới 22 tuổi thôi nhưng em bị trầm cảm cũng 3 năm nay từ lúc lên đh, nhà em nói chug thì khá đầy đủ vật chất lẫn tinh thần, nhưng em lại là con người khá thụ động và cứng nhắc, em sống nội tâm và tình cảm, đối với ai em cũng nghĩ là thực lòng cả tình bạn lẫn tình yêu, bởi vậy nhiều khi nhiều đứa nói giỡn mà chỉ duy nhất mình em tưởng thật. Cấp 2 là năm em có nhiều bạn nhất, lúc đó em nghĩ lại thấy mìnhh ồn nhiên vô tư không 1 chút gì là tự ti, Lên cấp 3, bạn năm cấp hai tá lả hết nên em không còn gặp ai. Năm cấp 3 vì bản t1inh ít nói vs em chới với 1 bạn bị tẩy chay trong lớp nên em và bạn ấy bị tẩy chay luôn, tuy nhiên đó 1 phần như lợi thế của em vì em với bạn ấy là bạn thân và bạn ấy là người duy nhất nhớ ngày sinh nhật em ngoại trừ gia đình em. Lên đh thì do em lấn cấn chuyển ngành tùm lum nên em cũng ko có nhiều bạn, mặc khác em cũng không tham gia clb nào, thật ra là vì clb trường em rất khó tham gia, muốn tham gia phải qua 3 vòng tuyển chọn, cứ thế em cứ ở nhà, làm thêm được 1,2 buổi thì em nghỉ vì sức em yếu không làm nổi… vậy đó em ở nhà không à, em năm 3 chuyển vào 1 cái ngành mới em cũng không quen ai, rất xa lạ trong khi tụi nó năm 3 quan nhau gần hết sau đợt quân sự.. Em từ khi lên đh em cũng hòa đồng hơn nhiều thậm chí chị gái em cũng nói là em chơi rất được, suy nghĩ nhiều cho bạn, nnói chuyện hay nhưng sao thấy em ở nhà không à, mỗi lần chị hai nói như vậy trong em lại dâng trào cảm xúc vừa tự ti vừa lo sợ vừa hoảng loạn, em sợ khi phải nghe ai nói em sống quá cô đơn, lúc đó chị nhiên bao tự tin của em tan biến, bóng tối bao trùm trong đầu em, em hoang mang không biết đâu là con đường cho mình. Nhiều lúc đi học buổi sáng xong buôi chiều về nhà đi ngủ trưa dậy cái em vào fb em thấy hình người này chụp chung vs người kia, rồi vào cái danh sách môn học thấy có những đứa lạ mà mình biết học chung với em hk tới cái em cảm thấy cô đơn tự ti vô cung, cảm giác trên lại dâng trào trong em, em cố gắng lãng quên bằng cách ra quán cafe học hay ra thư viện tphcm, nhưng thực sự em vẫn không thoát được.. Vào ngành mới thì hk vừa rồi em có quen 2,,3 đứa, lúc đăng kí môn học thất em chưa đk tụi nó cũng gọi nhưng gọi thân là chưa, em cảm giác trong bản thân em 1 phần tâm hồn đã chết, đôi khi em nghĩ lạc quan rằng không sao, phải cố mạnh mẽ lên, cứ là mình, nhưng nói thật em không thể làm được, vì tậht sự làm sao em có thể viễn tưởng xây ngôi nhà khi nó không có móng… Trầm cảm là thế thôi chứ em chưa bao giờ muốn tự tử. Thật ra từ nhỏ em nghĩ mình đã là người đa sầu đa cảm, em rất dễ khóc vd như khi má em bị 1 ông ngoài đường la, về nhà em khóc vì buồn khi má bị la, trong khi em lại là 1 đứa rất lì bề ngoài… Là vậy đó em nên sống sao mọi người ơiii

    Like

    Reply
    1. Tung

      mình cũng giống bạn mình bị 2 năm rồi mình cũng đã đỡ hơn trước nhiều rồi, kinh nghiệm của mình đó là bạn hãy quên con người trước kia của bạn đi vì mỗi lần bạn nhìn lại qúa khứ đẹp đẽ của mình bao nhiêu thì quay trở lại với hiện tại bạn lại càng đau khổ buồn bã bấy nhiêu, hãy chấp nhận nó và thử một lần làm lại tất cả , một con người hoàn toàn mới

      Like

      Reply
    2. Châu

      Bạn giống mình mình cũng bị trầm cảm sau khi học xong cấp 3 nhưng mãi 3 năm sau mình mới nhận ra căn bệnh này rất khổ sở mình chữa tây y ko khỏi đông y cũng ko khỏi sau này may mắn mình có tập một môn tu luyện của phật gia mà khỏi hơn nữa hoàn toàn miễn phí chỉ trong vòng có hai tháng căn bệnh của mình đã tiêu tan hoàn toàn mình cũng sợ sau này sẽ bị lại nữa bạn muốn chia sẻ thì có thể gọi cho mình qua số đt 01268916163 mình tên châu mình rảnh 7h sáng và 9h30 tối nhé

      Like

      Reply
  17. Pingback: Khi trầm cảm tôi đã làm gì? – Trầm cảm không phải là bệnh. Trầm cảm là một cơ hội.

  18. Duy Vo The

    Xin chào, tôi đang bị trầm cảm và đang điều trị, có lẽ tôi đã bị trầm cảm lâu lắm rồi, cho tới khi tôi chấp nhận điều trị là một biến cố lớn với tôi (mà có lẽ chỉ là việc nhỏ với bao người). Tôi rất biết ơn bài viết của anh (chị). Tôi lúc nào cũng phải vật lộn với mọi thứ trong cuộc sống mà hiếm khi nào tôi cảm thấy bình thường như mọi người (dù vẫn có đôi lúc may mắn tôi ngoi lên trên được). Sự thật tôi rất đồng tình với quan điểm của bạn – chúng ta đến một lúc sẽ cần một niềm tin không cần căn cứ gì thì nó chính xác là những gì tôi đã vượt qua được, nhưng chưa bao giờ thật sự. Cho đến lúc không thể tự vượt qua được nữa, tôi gặp bác sĩ. Nhưng tôi vẫn nghĩ nỗ lực của chính mình là cột trụ để xoay chuyển mọi thứ. Cám ơn vì bài viêt. Tôi rất mong được chia sẻ với mọi người. Số điện thoại của tôi là 0969360927.

    Liked by 2 people

    Reply
  19. Anonymous

    Không biết bạn đã trải qua hay chưa nhưng bạn đã mô tả gần giống với những gì tôi phải đấu tranh, dằn vặt, suy sụp, từ bỏ, hy vọng, tuyệt vọng rồi hy vọng và giờ tôi lai đang tiếp tục chiến đấu với nó. Và quả thật, con đường này chỉ có điểm bắt đầu mà không biết đâu là điểm dừng. Có thể là 1 năm, 2 năm và cũng có thể đến hết cuộc đời. Dẫu vậy tôi đã quyết định sẽ không từ bỏ dù tôi chỉ biết sống cho hết ngày hôm nay, còn ngày mai là cả một câu hỏi lớn chỉ có ngày mai mới trả lời được.
    Cảm ơn bài viết đã chia sẻ những nội dung rất xác đáng và hữu ích

    Like

    Reply
  20. Anonymous

    Hiện giờ tôi cũng đang phải chịu đựng trầm cảm, tôi không thể hiểu được sao trong đầu tôi lại có quá nhiều suy nghĩ tiêu cực. chỉ một việc nhỏ nhặt cũng có thể làm tôi suy nghĩ buồn chán cả ngày sau đó là khóc lóc và suy nghĩ về cái chết. Thậm chí đã có lần tôi tưởng tưởng ra cái chết của mình sẽ đến như thế nào, tôi sẽ viết thư lại cho từng người mà tôi yêu quý ra sao. Đôi khi tôi cố thử tâm sự với bạn bè nhưng mới mở đầu họ đã nói sang chuyện khác, hoặc không quan tâm đến lời tôi nói hoặc nghĩ là tôi đùa cợt, tôi cảm thấy cô đơn khủng khiếp, muốn tìm lối ra nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào. thật sự bế tắc. Tôi rất muốn điều trị nhưng tôi biết rằng chi phí điều trị căn bệnh này vượt quá khả năng của tôi vì hiện giờ tôi mới ra trường chưa xin được việc. Tôi chỉ chia sẻ vậy thôi vì tôi biết không ai có thể giúp tôi ngoài chính bản thân mình, chỉ là viết ra làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

    Like

    Reply
  21. Hoa

    Mình đã bị trầm cảm hơn 1 năm rồi , dạo này bệnh trầm cảm ngày càng ăn mòn mình.Mình luôn suy nghĩ về việc tự tử, luôn cảm thấy buồn và trống trải. Mình luôn hành động thái quá mọi thứ lên để che dấu nhưng dạo này mình không thể làm gì nổi , nỗi buồn cứ bao trùm lấy mình , mình khóc nhiều hơn trước, không còn hứng thú với mấy trò đùa của hội bạn nữ ( mặc dù mình vẫn tỏ ra hào hứng ) , mình không còn hứng thú với mấy sở thích như xem , nghe nhạc … và điều tồi tệ hơn là mình cứ nghĩ đến cái chết .Mình cần lời khuyên từ bạn!!

    Like

    Reply
  22. Hoa

    Mình đã bị trầm cảm hơn 1 năm rồi , dạo này bệnh trầm cảm ngày càng ăn mòn mình.Mình luôn suy nghĩ về việc tự tử, luôn cảm thấy buồn và trống trải. Mình luôn hành động thái quá mọi thứ lên để che dấu nhưng dạo này mình không thể làm gì nổi , nỗi buồn cứ bao trùm lấy mình , mình khóc nhiều hơn trước, không còn hứng thú với mấy trò đùa của hội bạn ( mặc dù mình vẫn tỏ ra hào hứng ) , mấy sở thích như xem phim , nghe nhạc …và điều tồi tệ hơn là mình cứ nghĩ đến cái chết .Mình cần lời khuyên từ bạn!!

    Like

    Reply

Leave a comment