Hiệp 1 của Argentina, hiệp 2 của Pháp, và số phận thì gọi tên Argentina và Lionel Messi. Ngắn gọn thì là thế, còn trận chung kết thì quá tuyệt vời.
Như bốn năm về trước, sự háo hức của tôi với World Cup không hiểu sao lại giảm nhiệt trước cái trận đấu mà tất cả đánh nhau vỡ đầu để có mặt. Nhưng không muốn lặp lại lịch sử ngủ mất giữa một trận chung kết World Cup, 9h tối lúc mắt đã bắt đầu díp lại tôi đứng dậy đi làm cốc cà phê. Thật trời chiều lòng người, trận chung kết thuộc hàng cực phẩm.
Không hiểu ai nghĩ ra cái việc bóng đá phải đá hai hiệp, bởi nếu chỉ đá một hiệp thì lịch sử bóng đá sẽ được viết lại toàn bộ. Hiệp 1 thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra với tuyển Pháp nữa. Tôi còn nghĩ, ủa thầy phù thuỷ của Pogba đâu, sao hôm nay không cúng cho tuyển Pháp hay sao. Hiệp 1 không biết có nhiều fan của Pháp thấy nhớ Paul Pogba không, chứ tôi là có. Dĩ nhiên đó là một cầu thủ phập phù, nhưng hiệp 1 Pháp quá bế tắc. Antoine Griezmann mất điện, Mbappe mất tích, còn Pháp thì mất mạng.
Là fan của MU, tôi quả thực có những cảm xúc rất khó tả khi (phải) nhìn mặt Di Maria, nhất là khi anh ta chơi hay :)). Cái mặt của anh ta những lúc Argentina bị gỡ hoà cũng gợi cho tôi nhớ tới trận thua ngược của PSG trước MU :)). Giờ thì anh ta vô địch World Cup rồi. Thôi kệ.
Nói ra chắc khó tin, năm 2018 tôi mới lần đầu nhìn mặt Messi :)). Vì trước đó tôi bỏ xem bóng đá một thời gian. Vậy nên thực ra những câu chuyện của Messi hay Ronaldo tôi nghe cũng như gió thoảng bên tai thôi, chứ chả có cảm xúc gì. Họ không phải thanh xuân của tôi. Thanh xuân của tôi là Eric Cantona, là Class of ’92, là Cole-York, là Solskjaer, đại để vậy. Còn ra ngoài Man United thì chính là tuyển Pháp vô địch năm 1998, là World Cup đầu tiên tôi bắt đầu giữ được nhiều ký ức. Bởi thế, hôm nay tôi cũng rất nhớ hình ảnh của Deschamps, người tỏ ra khát khao nhất tuyển Pháp, hò hét nhiều nhất, mặt mũi đỏ gay, và mang một gương mặt không thể buồn hơn khi thất bại.
Trở lại với Messi, thật ra cũng chẳng biết nói gì nhiều. Một kỳ World Cup tuyệt vời và cái kết không thể có hậu hơn dành cho Messi. Sau nhiều năm Argentina như một đội bóng một người khiến tôi khó có cảm tình được thì giải này họ đã lột xác thành một tập thể toàn tâm toàn ý xây dựng xung quanh Messi, chiến đấu vì Messi, sống chết vì Messi, nhưng rất ra dáng một tập thể đoàn kết. Nói Messi gánh team đến chức vô địch thế giới thì cũng đúng, nhưng ở một góc độ khác, chính đội hình tưởng chừng như rất thường này của Argentina mới là bệ phóng giúp Messi vô địch thế giới.
Dĩ nhiên không thể không nhắc tới Lionel Scaloni, người đẹp trai nhất tuyển Argentina chứ không đùa :)). Thật, mỗi lần nhìn anh này tôi không thể không liên tưởng tới Jude Law. Đẹp trai quá thể :)). Mặc dù Messi là tâm điểm của tất cả, nhưng tôi thấy Scaloni cũng là một nhân tố quan trọng phải ngang Messi trong hành trình lên đỉnh thế giới của Argentina năm nay. Một người thì vẽ ra chiến lược, chiến thuật, một người thì biến plan thành hành động siêu phàm. Kẻ hô mưa, người gọi gió, thì phải thành bão táp thôi.
Thôi thì tóm gọn lại một câu, Argentina vô địch thật quá xứng đáng. Chúc mừng Argentina! Chúc mừng Lisandro Martinez!
Pháp thua nhưng vẫn cho thấy đẳng cấp hàng đầu thế giới. Deschamps vẫn rất hay, chiều sâu đội hình của Pháp vẫn rất ổn, còn Mbappe thì vẫn quá siêu phàm. Chính đẳng cấp của Pháp đã làm cho trận chung kết trở nên kịch tính một cách khó tin. Không chỉ một mà những hai lần. Như kiểu cứ mỗi lần Argentina giơ tay ra định chạm cúp thì lại bị Pháp cầm chân giật lại. Vô địch thế giới mà lại dễ thế à :)).
Nhưng cuối cùng thì, như người ta vẫn thường nói, thành bại nhiều khi cũng tại số. Việc của ta chỉ là cố gắng hết sức, còn thì trời xanh sẽ tự an bài.